Dưới góc nhìn của một du học sinh Việt tại Nga, xứ sở bạch dương mùa này đang là lúc mùa đông hiện lên rõ nét nhất, khi mà cảnh vật đắm chìm trong màu trắng muốt của tuyết, của gió, của cái lạnh căm căm đến da thịt. Nhưng cái cảm giác tạm gác lại bộn bề kiến thức, và những khó khăn của cuộc sống du học xa nhà, để cất bước thong dong dưới con phố mùa đông có tuyết rơi thật dễ chịu làm sao. Nếu có cơ hội, bạn hãy đăng ký Du học Nga, hoặc thâm chí là xét tuyển Học bổng Nga để được tự mình trải nghiệm để hiểu hơn những gì đang diễn ra nơi đây. Là một du học sinh bạn lại ngại khám phá ư?
Một ngày cuối tuần bầu trời dường như ảm đạm hơn, những đám mây phủ đặc quánh cả bầu trời, nước Nga lại một lần nữa nằm im lìm giữa muôn vàn cảnh tượng màu trắng của tuyết. Tự hỏi bản thân đã đi Du học Nga ở đây được mấy năm rồi mà vẫn lì lợm, suốt ngày ru rú trong căn phòng ký túc xá trườn Đại học tại Nga ảm đạm “mùi lười biếng” ấy, đành lòng lê đôi chân tuổi trẻ để tìm cho mình những xúc cảm mới. Một nơi không ồn ào của khói bụi xe cộ, không tấp nập người người bon chen, nói cười ồn ã.
Có lẽ càng xa thành phố lớn như Moscow, Saint Petersburg càng có cảm giác lạnh hơn, những hàng cây già khảm lên mình những bông tuyết dày cộm khiến thân thể nặng nhọc hơn, nghiêng mình cúi xuống ven đường như muốn chào đón những người khách quý đến vùng ngoại ô đầy gió và tuyết. Về với vùng ngoại ô nước Nga, ta lại cảm nhận thêm những hương sắc mới mà ở thị thành chẳng bao giờ có được, đập vào mắt mỗi du học sinh tại những thành phố nhỏ là khung cảnh đìu hiu lẻ bóng người nơi đây. Những cửa hàng thưa thớt người qua lại, bến xe khép mình trong sương sớm mà vắng bóng người đợi trông chuyến xe mới.
Đám cây dại phơi mình trước gió mưa chẳng quản ngại gian nan mà vẫn đung đưa đùa vui, tôi vẫn có cảm tưởng như rằng nó đang vui sướng vì có một vị khách xa lạ đến đây chơi. Yêu lắm những loài cây vươn mình chống chịu cái rét đến tê tái, nhưng vẫn hiên ngang, ung dung chọc thẳng lên trời xanh như chính con người Nga, dân tộc Nga anh hùng. Thật đáng khâm phục!
Ngoại ô nước Nga trầm lắng là vậy nhưng thi thoảng đâu đây vẫn hiện lên những ngôi nhà cao tầng được xây dựng theo kiểu dáng châu Âu hiện đại mang trong mình dáng vẻ nguy nga như gấu mẹ Nga vĩ đại. Có lẽ những công trình mới làm sáng lên phần nào giữa khung cảnh có phần êm đềm, buồn tênh của một vùng quê mùa gió thoảng.
Đón tôi hôm nay là một babu người Nga thân thiện dễ mến, đứng lâu ở ngoài trời chân tay tôi dường như tím tái, đôi môi run lên cầm cập, từng hơi thở phả ra như có ai đó đang phì phèo điếu thuốc vậy. Đập vào mắt tôi khi bước vào nhà là sự ấm cúng đến lạ thường, tôi thấy nó như có kỉ niệm nào đó với tôi trước đây vậy.
Sự niềm nở, thân thiện luôn hiện lên trên nụ cười nhân hậu của babu khiến tôi không khỏi xúc động. Những món ăn đặc trưng của người Nga được babu chuẩn bị rất chu đáo và tỉ mỉ.
Món sallad củ cải đỏ có chút chua chua hòa lẫn vào đó là vị ngọt dễ ăn, món sallad cà chua với dưa chuột rất dễ ăn khiến tôi không ngừng nếm thử. Liệu có ai đã ăn món bí đỏ rán chưa nhỉ? Tôi thì chưa bao giờ, nhưng thật ngạc nhiên babu làm nó ngon đến lạ, món nấm om gà ăn sền sệt ngấm vào từng giác quan thật thích, bánh Blin quết với kem chua đặc sản của nước Nga làm tôi ăn hết cái này qua cái khác mà không biết ngán là gì…
Tôi đặc biệt thích cách uống trà của người Nga, không cầu kì hoa mĩ như trà đạo của người Nhật, uống trà theo người dân nơi đây là phải có đường, socola hoặc bánh bicuist nướng…
Vào mùa đông, một tách trà nóng với vài viên socola ngọt dịu mà ngắm cảnh tuyết rơi thì còn gì tuyệt vời hơn nữa không? Cuộc sống lắm lúc mỏi mệt, việc học dày đặc chồng chéo lên nhau, nên cuối tuần có buổi uống trà thưởng thức bánh ngọt và ngắm nhìn bầu trời đang vẽ những cơn mưa tuyết nhẹ rơi cũng đủ để tìm lại cảm giác bình yên lâu ngày đánh mất.
Tạm biệt babu, người sẽ luôn cho tôi những phút giây tuyệt vời để hiểu hơn về con người Nga, nước Nga. Người luôn giúp đỡ tôi khi khó khăn, một người mà tôi kính trọng và biết ơn, babu luôn xem tôi như một thành viên trong gia đình, những lúc khó khăn babu đều trải lòng mình với những câu chuyện đang vướng mắc cho tôi nghe.
Mặc dù tôi chưa đủ vốn từ để hiểu hết những gì babu nói nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận được tâm tư, tình cảm phát ra từ trái tim người bà, một thế hệ đã trải qua những đau thương trong kháng chiến, luôn hiếu khách và thương yêu người Việt Nam như tôi.