Nguyễn Hương Giang
Học bổng ngành Du lịch
Đại học Xã hội Quốc gia Nga - Российский государственный социальный университет
Bố ơi,
con đã trưởng thành rồi!
Nguyễn Hương Giang
Đại học Xã hội Quốc gia Nga - Российский государственный социальный университет
Có lẽ Bố mình sẽ k đọc được đâu nhưng mình chỉ muốn viết ra cho nhẹ lòng thôi. Viết ra những lời mà mình muốn nói với Bố từ hơn 3 năm về trước…..
“ Bố à…..
Con cảm ơn Bố vì đã cho con cuộc sống này. Vì Bố đã cho tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này dù cho người chịu khổ luôn là Bố và Mẹ. Vì Bố đã tha thứ và bỏ qua hết tất cả những lỗi lầm, những bồng bột của tuổi trẻ mà con gây ra.Con xin lỗi Bố vì đã làm Bố buồn về con nhiều lắm. Con biết có những đêm Bố k thể ngủ vì suy nghĩ cho con mà con k thể làm gì được.
Khi con nói con muốn đi du học thì Bố là người đâu tiên lên tiếng ngăn cản. Lúc đó con đã rất tức giận và tủi thân. Rồi con giận Bố, không nói chuyện với Bố cũng 1 tuần liền. Con còn nhớ ngày hôm đó khi k có ai ở nhà chỉ có Bố và con, Bố đã nói với con là Bố k muốn cho con đi xa vì sợ con khổ. Từ bé con k sống xa gia đình bao giờ, tính tình lại khờ sợ bị người ta gạt. Bố nói Bố thấy mấy ac kia cũng đi du học rồi qua đó k có thời gian nghỉ ngơi, vất vả sống nơi xứ người k ai lo nên Bố k muốn con đi như vậy. Lúc đó con chỉ biết nhìn Bố và khóc. Nhưng rồi con vẫn quyết định đi. Ngày con đi với tâm trạng của 1 đứa đang háo hức con chỉ ôm Mẹ khóc khi ctay rồi thôi. Lúc đó Bố k khóc, nhìn con chỉ mỉm cười thôi. Nhưng trong mắt Bố con biết là sự lo lắng nhiều lắm. Con qua đó tuần đầu tiên phần vì chưa có đt phần vì ham chơi nên con ít gọi về nhưng rồi tuần 2 khi con bắt đầu trải nghiệm sự cô đơn lạc lõng và con bắt đầu thấy hối hận. Con gọi về mỗi ngày mà lần nào cũng chỉ khóc thôi. Mỗi lần Mẹ nghe thấy tg con là mẹ khóc rồi con cũng khóc. Lúc đó chỉ có Bố là động viên con thôi. Bốnói k có j phải khóc đâu con nhưng con nghe mẹ kể là tối nào Bố cũng nằm nhớ con mà chảy nc mắt.
Lần thứ 2 khi con thấy Bố khóc là khi Bố nghe thấy ngta đặt điều k có về con. Thời điểm đó con k muốn gọi về nhà. Con sợ con sẽ trút hết nhữg uất ức tủi thân mà khóc làm Bố lo hơn. Rồi Bố gọi cho con. Bố nói con của Bố từ tấm bé tính tình ra sao Bố biết hết. Bố nói Bố thương con. Bố khóc. Lúc đó với con mọi thứ như sụp đổ hết rồi. Bố còn nói hay là về với Bố đi k cần j hết về Bố nuôi con. Nhưng Bố à con đường này ngay từ đâu con đã chọn rồi k thể quay lại chỉ có tiếp tục đi tiếp thôi. Con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để Bố luôn tự hào về con.
Nếu có ai đó hỏi con rằng con có hối hận k…??? Con có hối hận vì đã làm Bố buồn thật nhiều vì con. Nhưng Bố ơi cho dù đc chọn lại con vẫn sẽ chọn nó. Nhờ nó mà con biết nỗi khổ cực của Bố. Nhờ nó mà con biết trân trọng hơn 2 tiếng Gia Đình. Nhờ nó mà con mạnh mẽ hơn. Nhờ nó mà con biết dù con có đi đâu, làm gì, trở thành ai đó trong cuộc đời này thì Bố mãi mãi vẫn muốn ôm con vào lòng. Và nhờ nó con đã có thể nhìn Bố mỉm cười và nói rằng : Bố à. Con gái của Bố trưởng thành rồi…..”